yêu đã không còn hiện tiền để cùng với người yêu thề non hẹn biển, họ cùng
vui sống bên nhau, cùng hưởng trọn với nhau niềm hạnh phúc vô biên mà
tình yêu đã dành sẵn cho hai người. Ðể bây giờ nàng đang nằm bất động
trong cỗ quan tài buồn cùng với tấc lòng tiếc thương đìu hiu cô quạnh của
một cái xác cứng lạnh vô tri không kém những người còn sống đang hết dạ
thương tiếc Tuyết Phương.
Có còn chăng chỉ là mỗi xác thân khô lạnh đang nằm bất động trong cỗ
áo quan tài với khuôn mặt đầy đặn, đẹp tựa trăng rằm đang nhắm nghiền đôi
mắt bồ câu không bao giờ còn hé mở như trong cơn mơ say ngủ thiên thu.
Có còn chăng chỉ là mối thương tâm chất ngất đành đoạn của một oan hồn
uổng tử vẫn còn đang nặng lòng tiếc nuối, luyến ái tấm thân xác phàm trần,
rồi sẽ vất vưởng lang bạt đó đây. Có còn chăng là lòng yêu thương vời vợi
của Ðoàn Hùng, của người bạn gái sinh thời Tâm Giao, của những người
thân yêu trong gia đình đã hai mươi mấy năm qua thương yêu chiều chuộng
Tuyết Phương như một bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời.