Nàng sẽ muốn thổ lộ bao điều với song thân, với bè bạn trong đó có Tâm
Giao, có Ðoàn Hùng là người cô yêu thương bằng tất cả trái tim nồng nàn
tha thiết nhất, mà tuyệt nhiên nàng không nhận được một câu trả lời. Lúc
này, Tuyết Phương tuy đã chết nhưng nàng đang nhìn thấy rất rõ mọi người
quây quần bên cạnh thân xác của nàng mà tiếc thương đau khổ, mà khóc
sướt mướt nhói lạnh cả tim gan. Chắc chắn sẽ có đôi lần Tuyết Phương tự
hỏi:
Tôi chết rồi sao? Làm thế nào bây giờ? Và nàng cảm thấy đau xót y hệt
như một con cá bị ném ra khỏi nước, nằm trên một bãi cát nóng khô. Tự
trong thâm tâm của một hồn ma hoang dại, Tuyết Phương cảm thấy đau khổ
tột cùng. Rất nhiều lần, nàng đã hét to lên trước mặt những người thân yêu
đang khóc: