Nhưng tiếng nói của nàng chỉ vang động cho nàng nghe. Không một ai
có phản ứng gì khác. Tới chừng đó, Tuyết Phương mới tự cảm thấy vô vàn
đau khổ, nàng thầm nghĩ:
— Tôi chết thật rồi! Than ôi! Tôi chết thật rồi!!!
Bà cụ thân mẫu của Tâm Giao không có mặt tại nhà quàn, nhưng nhìn
dáng con gái của bà u buồn ủ rũ cùng với luồng khí lạnh ùa đến khi Tâm
Giao vừa đẩy cửa bước vào nhà, bà đã có thể kết luận về những gì bà đang
suy tưởng về linh hồn của Tuyết Phương giờ đây đang cố gắng khước từ một
cách sống lang thang bất chợt và vất vưởng trong cõi u minh.