Nàng sẽ bị sức nặng của bao ưu phiền áp chế đến nỗi nẩy sinh ra tư
tưởng:
— Ôi! Sao không cho tôi một tấm thân xác?
Và trong lúc nghĩ như vậy thì linh hồn của Tuyết Phương cứ lang thang
đây đó chỉ với một dụng ý duy nhất là để đi tìm một xác thân để cho linh hồn
có một nơi trú ngụ ấm áp và có dương lực để biểu thị những điều cần phải
nói hay làm với những người thân yêu.
Nhưng than ôi! Tuyết Phương không biết được rằng nàng đang ở trong
tình trạng quá độ của kinh nghiệm thực tại kéo dài, cho nên đã gần một chục
lần, nàng tìm đủ mọi cách để trở vào chính thân xác của nàng. Nhưng bây
giờ thì tấm thân ngà ngọc tràn đầy nhựa sống của nàng khi xưa đã bị cứng
lạnh, còn sắp sửa đến thời kỳ băng hoại hư thúi thì nàng phải làm sao?
Do vậy, nhưng Tuyết Phương chẳng thể tìm được một chỗ để nhập vào.
Nàng có cảm tưởng như bị chèn ép trong những kẽ nứt của hố sâu, giữa
những khối đá tảng khổng lồ nặng nề. Nàng đang trải qua một tiến trình thực
nghiệm về sự thống khổ của một kiếp sống mà cái chết đến một cách cực kỳ
đột ngột và thương tâm. Nàng tha thiết tìm cách để có thể tái sanh. Tuy
nhiên, cho dù ước vọng đó của Tuyết Phương có thành tựu, nàng cũng sẽ chỉ
gặp những muộn phiền. Nhưng Tuyết Phương chưa hoàn toàn thông hiểu
điều đó. Nàng chỉ mong thực hiện ý muốn theo bản ngã riêng tư, cho đến khi
những người thân của nàng tim gặp các vị giáo chủ cao minh để mời các vị
này đến tận chỗ để cử hành cùng một lúc những nghi thức chỉ đạo, dẫn giải
cho linh hồn của Tuyết Phương hiểu biết phải hành xử như thế nào để giúp
cho hồn nàng không bị đọa vào các cõi dưới (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh),
để thu nhập những điều ích lợi vĩnh cửu cho một người đã chết.