quen, mẹ nàng vẫn cài kín các cánh cửa kính để đảm bảo cho mọi sự an toàn,
nhưng Tâm Giao vẫn cảm thấy trong người nàng lạnh buốt khác thường.
Nàng mặc thêm một cái áo len dày và đi ra ngoài nhà bếp để tìm một vài
món ăn. Lục lọi một lúc, Tâm Giao ngồi xuống ăn hết 3 cái trứng (ốp-la),
nửa ổ bánh mì và một ly cao sữa lạnh. Nàng nhắc điện thoại và không cần
coi phone book, nàng gọi đúng số phone của Ðoàn Hùng, nói với chàng rằng
nàng đang rất muốn gặp anh lắm. Bên đầu dây bên kia, Ðoàn Hùng trả lời
với giọng còn ngái ngủ:
;êm nay con đừng về khuya quá kẻo bị lạnh, cảm thì khổ nghe con!