đó, bà tiến sang cửa phòng đang đóng im lìm của Tâm Giao, từ tốn gõ nhẹ
mấy tiếng. Không thấy Tâm Giao lên tiếng trả lời. Bà đẩy cánh cửa ghé nhìn
vào. Tâm Giao nằm say ngủ bình thường. Nhìn nét mặt của cô con gái, một
nửa chìm xuống phần vải gối êm, phần còn lại bình dị như mọi lúc thường.
Bà cụ yên lòng để lại cho con một mảnh giấy dặn dò theo lệ:
Ðêm nay con đừng về khuya quá kẻo bị lạnh, cảm thì khổ nghe con!