hồn, có thể khiến cho Tâm Giao, con gái của bà trở thành người thất tán hồn
phách, sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ không còn tự chủ để tự quyết định
đúng đắn tất cả những ý nghĩ của nàng. Bà vội rút vào phòng riêng, nhấc
điện thoại gọi đến trình bày tự sự cho một vị giáo chủ cao minh hành đạo ở
trong vùng. Ðồng thời, bà cũng gọi cho song thân của Tuyết Phương vốn là
chỗ rất thâm tình để trình bày tất cả những điều bà đã phát hiện cùng với
những dự định để tìm cách cầu siêu tịnh độ cho Tuyết Phương. Cũng là cách
tìm lại quân bình tâm thức cho Tâm Giao, người con gái út yêu thương của
bà.