Ðoàn Hùng, tựa đầu lên vai người yêu như muốn tìm lại nơi chàng một sự
che chở bình yên. Nàng nói trong hơi thở nhỏ nhẹ:
Ðoàn Hùng Anh hãy ôm chặt người em. Em cảm thấy lạnh lắm! Rồi hãy
hôn em như mọi khi anh vẫn làm. Ði anh! Ði anh!...
... Chàng chợt tỉnh thức như vừa trải qua một cơn mê tội tình, đúng vào
lúc Tâm Giao (hay là Tuyết Phương, Ðoàn Hùng cũng không biết rõ!) hé cặp
mắt mãn nguyện nhìn chàng. Tâm Giao choàng bật dậy như vừa trải qua một
giấc chiêm bao. Có lẽ Tâm Giao đã hoàn hồn nhận chân ra sự thật. Nàng bẽn
lẽn dấu mặt đi...