lũ cướp biển man rợ, đến khi bị tên hải tặc biểu lộ nhiều quyền uy nhất, dáng
chừng hắn là kẻ chỉ huy, tiến đến lôi phắt cô ra một chỗ trống trên sàn tàu để
bắt đầu dở trò tồi bại, cô đã tự biết mình sẽ bị tên lang sói mọi rợ này sẽ dập
dùi thân xác của mình. Cô bàng hoàng kinh sợ, miệng khấn nguyện liên hồi,
trong khi đôi cánh tay yếu đuối cố sức vùng vẫy chống cự nhưng không đưa
đến một kết quả nào, đôi mắt của cô hướng về phía đám đàn ông tỵ nạn, giờ
như một đám người vô dụng như van nài một sự ra tay cứu vớt, nhất là nơi
đám người đó, có một chàng thanh niêng mà cô cũng rất có cảm tình. Trong
giây phút tuyệt vọng tận cùng không còn có thể trông cậy vào phép lạ nào có
thể cứu độ cho cô thoát khỏi nhục hình trước tên hải tặc, cùng với giác quan
bén nhạy của một người con gái, một mặt cô thành tâm khấn nguyện, sám
hối và tụng niệm các bài kinh cứu khổ cứu nạn, khẩn cầu đức Quan Thế Âm
Bồ Tát nhủ lòng từ bi hỉ xả ra tay cứu vớt, một mặt cô đã nhận thức được
cảm tình của người thanh niên đi chung thuyền mà cô mường tượng được
rằng người thanh niên này đã dành cho cô những tình cảm rất chân thành sâu
đậm giữa hai người khác phái. Cô hướng tầm mắt van nài về phía người
thanh niên tên Ðức, lúc bấy giờ cũng chỉ biết lặng yên thúc thủ, ngồi co ro
khúm núm như một con chuột nhắt trước đám mèo rừng đầy nanh vuốt, anh
ta trố mắt ra nhìn mà không dám chứng tỏ thái độ phản kháng nào dù thật
nhỏ nhoi khiêm tốn. Còn về những ý nghĩ ăn năn sám hối, cầu trời khẩn Phật
của Trâm, tuyệt nhiên chỉ như những lời kinh tan vào thinh không vô vọng.
Cuối cùng, việc đen tối phải đến đã đến, cô bị tên hải tặc vật ra hành hạ
một cách tàn bạo không chút gượng nhẹ xót thương. Sau khi thỏa mãn thú
tính chán chê, một tên khác tiếp tục lao vào, rồi lại một tên khác nữa cũng
hăm hở dày vò thân xác của cô lúc bấy giờ đã trở nên quá đỗi bầm dập và
đau đớn cho đến khi, cô không còn sức chịu đựng thêm những cực hình nhục
thể, thì linh hồn cô đành lìa khỏi xác, trút hơi thở cuối cùng trong màn đêm
đen hoang lạnh, văng vẳng bao nhiêu tiếng người gào thét khóc than.
Trước khi vĩnh viễn lìa trần, Trâm - tên người con gái vắn số - không
quên để lại một tia nhìn tuy yếu ớt song tràn đầy oán hận về phía người
thanh niên tên Ðức khiến cho anh ta luôn luôn bị ám ảnh triền miên mãi cho
đến suốt những năm tháng sau này.