hương dở ngây dở dại, lem luốc dơ bẩn, đáng thương như Ðức lê la lam lũ ở
lề đường khiến họ động mối từ tâm, cố gắng bịt mũi nín thở tiến lại bên anh
để ủy lạo, cho tiền hoặc cho phẩm vật thức ăn và ân cần hỏi han tương trợ.
Nhưng đối với Ðức, anh đâu còn lý trí sáng suốt để phân biệt phải quấy ra
sao, tâm thức anh dường như đang chịu sự chi phối nặng nề của một kẻ vô
hình nào đó chứ không còn thật tính người, anh cũng chẳng còn có thể nhận
biết được điều gì, chẳng còn nghe và hiểu được những lời chuyện trò mọi
người thăm hỏi. Ngày lại ngày, anh vẫn lầm lũi chân thấp chân cao bước tới
những chỗ có rác rến để tìm ăn uống những phế vật hôi hám dư thừa.
May sao có người đồng hương nhận ra được tình trạng đáng thương và
khác lạ nơi anh. Ông ta vội vã đưa Ðức đến một ngôi đền, nơi đang có các vị
pháp sư cao minh hành đạo, các vị này trong bao nhiêu năm tạm dung trên
đất Mỹ, từng khiển dụng âm lực cao cường để làm việc phước đức hoặc thực
hành các bí pháp chân truyền nhằm hòa giải những xung đột, bất mãn, nợ
nần oan khiên giữa hai miền âm dương cách biệt và chế ngự các tà ma hung
hăng ác nghiệt để cứu nhân độ thế.