quấy nhiễu tâm thức của anh và thường đổ vấy cho số phận đã an bài, rồi âm
thầm cầu nguyện cho oan hồn người con gái đẹp mà anh vẫn còn thầm yêu
trộm nhớ đã bị uổng tử năm xưa để nàng được sớm siêu thăng tịnh độ trong
cõi ta bà.
Nhưng sau cùng, tự nhiên Ðức trở nên một người không còn lý trí. Mọi
sinh hoạt của anh trở nên xáo trộn bê trễ rồi anh tự ý bỏ ngang công việc
đang làm, đi lang thang như người hành khất, miệng lảm nhảm những lời lẽ
vô nghĩa không đâu. Tia mắt của anh dại đi như kẻ mất hồn. Khốn thay! Anh
lại không có lấy một người thân thiết để mà nhắc nhở hoặc chạy thày chạy
thuốc cho anh, săn sóc giúp đỡ anh có được những bữa cơm độ nhật qua
ngày. Tình trạng đó diễn tiễn mỗi ngày một thêm trầm trọng, Ðức đói khát
triền miên rồi dần dần mất hết trí khôn. Thân thể của anh sa sút não nề,
không còn giữ được chút phong độ khi xưa, sắc khí anh trở nên xanh xao ốm
yếu lạ thường. Quần áo tóc tai anh bờm sờm rách rưới tả tơi và hôi hám đến
lợm người, không ai chịu nổi mùi xú uế thoát ra từ áo quần thân thể của anh.
Ðức thường lom khom lầm lũi bước những bước chân chuệnh choạng yếu ớt
lê lết đến những ngõ ngách vắng người và tìm đến nơi có những thùng chứa
rác để bươi móc tìm tòi miếng ăn. Gặp được bất cứ cái gì có thể nhai được
trong miệng là anh vơ lấy ăn nghiến ngấu không còn biết phân biệt được
sạch dơ hay thúi rữa ghê hồn.