thân phận đơn lẻ của mình nơi xứ lạ quê người, tứ cố vô thân, không một ai
là bà con ruột thịt. Ðức vùi đầu vào việc trau dồi Anh ngữ cho đến khi chấm
dứt thời hạn thụ hưởng trợ cấp xã hội thì anh cũng vừa vặn học xong nghề
điện tử, kiếm được công ăn việc làm với đồng lương khiêm tốn, thăng tiến
dần theo năm tháng. Nhờ vậy, Ðức đã sớm ổn định được cuộc sống cá nhân,
lại có dư điều kiện để viện trợ kinh tế đều đặn cho gia đình còn ở lại quê nhà.
Những tưởng cuộc đời thường nhật của một thanh niên tỵ nạn mẫu mực
như Ðức được vậy kể cũng đã tạm yên nếu thỉnh thoảng anh không bị nỗi ám
ảnh kinh hoàng về tấn bi kịch hải tặc diễn ra trên biển đông năm nào với đôi
mắt lạc thần van lơn của người con gái tên Trâm cùng cái chết thảm thiết đau
lòng, khiến anh không thể nào nguôi ngoai quên lãng. Luôn luôn Ðức cảm
thấy vô cùng khiếp sợ bối rối cộng thêm niềm tiếc hận mỗi khi mường tượng
lại từng chi tiết trong thảm kịch này. Nhất là ánh mắt đáng thương đầy tuyệt
vọng van nài của cô gái đẹp đẽ năm xưa, dường như có một ma lực huyền bí
nào đó vẫn cố tình đeo đuổi, ám ảnh và trách cứ trong tâm tư hằng ngày.
Ðã bao đêm từ khi được rời đảo định cư tại xứ này, Ðức chập chờn thao
thức hoặc choàng tỉnh giấc sau những cơn ác mộng nặng nề với hình ảnh bi
thương quằn quại của người con gái khốn khổ trong đôi tay hoang dại của
bầy cướp biển hung bạo cùng với ánh mắt kinh hoàng lạc thần của Trâm đến
nỗi, anh có cảm tưởng nàng đang lẩn khuất đâu đây, và chừng như nàng vẫn
bám sát theo anh đêm ngày và thường xuất hiện trong anh với những giấc
mơ đầy kinh dị, không thể nào tẩy xóa và có thể quên đi trong đời, cho đến
một ngày, giống như một người thua cuộc, Ðức không còn đủ nghị lực để
duy trì sự bình yên sáng suốt trong tâm não. Anh cảm nhận như thấy có niềm
hối hận vô bờ, tâm tư anh mỗi ngày một thêm hoang mang ray rứt và ý thức
rõ ràng anh thật đáng tội ươn hèn trước khổ nạn của những đồng bào ruột
thịt và của người con gái tên Trâm. Nhưng giờ đây, anh không biết phải làm
gì để xua tan nỗi niềm ăn năn tiếc hận của một người thanh niên không chu
toàn nghĩa khí đàn ông trước thảm cảnh bi thương.