chiếm ngự hoành hành, hậm hực nói tiếp:
— Phải! Chính "thằng này". Tôi biết nó yêu tôi tha thiết. Bù lại, tôi cũng
có cảm tình với nó từ khi mới chạm mặt nhau lần đầu. Có lúc tôi đã mơ
mộng sẽ có một lần nào đó sau khi đến được bến bờ tự do, tôi sẽ ngỏ cho
"nó" biết rằng tôi sẵn sàng đón nhận tình yêu, nếu "nó" dám mở lời tỏ tình.
Lúc gặp nạn ở trên tàu, sau những khẩn cầu tha thiết, đọc những bài kinh
vô vọng, tôi nhìn về phía "nó" gào thét lên để mong đợi nó có chút động tâm,
hay là can đảm đứng lên cứu tôi ra khỏi những tên hải tặc điên cuồng rồi nếu
chẳng may có chết, hai đứa cũng được chết chung cho trọn chữ tình. Ngờ
đâu nó còn hèn hạ hơn tất cả những kẻ hèn hạ nhất! Nó co rúm người lại, thu
mình ngồi khúm núm dương mắt ra nhìn. Thử hỏi, có ai hiểu được cực hình
và niềm tuyệt vọng của tôi đang trông chờ nơi "nó". "Nó" vẫn lặng thinh cho
đến khi tôi lịm đi và khốn khổ trút linh hồn ra khỏi xác thân cực kỳ đau đớn
trong lúc thằng hải tặc vẫn chưa muốn buông tha.