Câu chuyện xảy ra vào năm 1978, tại mật khu Dương Minh Châu, một
địa danh thuộc ranh giới tỉnh Tây Ninh, Hậu Nghĩa, biên giới Cao Miên. Mật
khu này, sau khi Cộng Sản vào, được cải danh thành công trường Hồ Chứa
Nước Dầu Tiếng, dưới quyền điều khiển của một cán bộ đảng viên trung
kiên, danh xưng là chủ nhiệm công trường, đám công nhân ngụy chúng tôi
thường gọi người cán bộ này là Chú Chín. Chú Chín, như đã nói, vốn là một
cán bộ miền Nam tập kết, có nhiều tuổi đảng, chú là người sinh trưởng ở
miền Nam nên dù đã tập kết và trở thành đảng viên trung kiên của CS, Chú
Chín vẫn có phong thái chân chất, ngôn ngữ thật thà và duy tâm như hầu hết
những người sanh trưởng ở miền Nam nước Việt. Tánh tình chú Chín nhân
ái thâm trầm và, có một điều thật là lạ, cho dù chú đã đi tập kết, chiến đấu và
sinh hoạt lâu năm như vậy trong hàng ngũ những người CS, Chú vẫn còn giữ
được tánh nết nhu mì, biết thương người và đặc biệt hơn cả, Chú rất thương
mến các anh chị em công nhân trong công trường làm việc dưới quyền điều
động của chú, bất kể người công nhân đó thuộc thành phần con cái ngụy
quân ngụy quyền bị trưng dụng đi làm thanh niên xung phong hay là những
anh em cựu binh lính chế độ cũ như chúng tôi. Thái độ của chú Chín khác xa
với bản chất kiêu binh hống hách, nói phét như cuội vốn là cá tánh chung
của giai cấp lãnh đạo CS mà chúng tôi thường thấy như vậy cho nên, đám
công nhân ngụy chúng tôi bớt cảm thấy mặc cảm và, cũng có khi để tâm tìm
hiểu thêm về con người riêng tư của Chú Chín.