chúng tôi cũng không quên những đứa em đứa cháu hiện là những công nhân
lao động thuộc nhóm thanh niên tiên tiến của công trường.
Ðiều mà chúng tôi không bao giờ xao lãng về đám thanh thiếu nữ trẻ này
là họ, đa số thuộc con cái ngụy quân ngụy quyền, vốn là những chiến hữu
ruột thịt trước đây của chúng tôi. Gặp các em thường xuyên, nhìn các em
từng ngày đốt tàn tuổi xuân trên từng viên đá thô nhám trĩu nặng, thân thể
mỗi ngày thêm khô héo tàn tạ trong những mùa mưa nắng khắc nghiệt của
công trường, lòng tự ái ngấm ngầm không thể bộc lộ của đám tàn binh thua
cuộc chúng tôi chỉ biết im lặng thương xót ngậm ngùi cho tuổi trẻ các em.
Nên chi, chuyện cho các em quá giang xe ra khu xóm dân thị xã kiếm thêm
những bữa cơm "cải thiện", hay dúi cho các em dăm ba trăm bạc tiền Hồ, các
em nữ chút tiền mọn để chi tiêu cho những nhu cầu gương lược trang điểm
của con gái là chuyện không có gì cần suy nghĩ của đám tài xế ngụy quân
đội lốt "giác ngộ tốt" như chúng tôi.