lấy tay nhau, ngả nghiêng bước, chìm khuất trong đám cỏ tranh tối tăm tịch
mịch, trở lại công trường với những cảm xúc hư không trống rỗng, không
nghĩ gì tới những giờ phút còn lại của lúc giao mùa. Bỗng nhiên, Sinh nghêu
ngao cất cao một bài hát ngụy....Nếu mai không nở, tao đâu biết xuân về hay
chưa... Phải vậy không mày? Rồi Sinh phá ra cười trong đêm tối, giữa cái
rùng rợn của đêm trừ tịch giữa đám cỏ tranh.