hoàng thức giấc sau những tiếng la thất thanh vọng đến từ dãy nhà công
nhân. Những cái đèn màu vàng ệch được bật sáng khắp nơi. Chúng tôi vội vã
chạy về phía có tiếng thét gào ban nãy. Mạnh Hùng nằm chết tự lúc nào, xác
vắt ngang ngưỡng cửa, tay chân mồm miệng dính đầy đất cát giống hệt như
kiểu chết oan khiên của Bảo Quỳnh.
Thế là những kinh nghiệm ghê gớm về loại ma rừng của Chú Chín cùng
những gì chú dự liệu đã xảy ra đúng như lời chú nói. Chỉ có điều là chú
không thể chạy kịp được với thời gian để cố cứu mạng cho Mạnh Hùng. Phải
chăng, đó là tại số mệnh. Số mệnh oan nghiệt của hai người trẻ tuổi thua
cuộc vì trận chiến cha ông, vì họ đã yêu nhau đến chết cũng phải chịu chung
nỗi ngậm ngùi?