chúng tôi cũng chẳng có điều gì gọi là gay cấn, sau khi Duyên nghe tôi nói
với nàng rằng, quan hệ tình cảm giữa tôi với anh Bích, rất thật dạ thương
nhau và hai chúng tôi đã có chung một quyết định đi đến hôn nhân, nếu có
bất cứ sự việc uẩn khúc nào đó xảy ra giữa anh Bích với Duyên mà tôi chưa
được hay biết thì tôi mong cô ta cứ thổ lộ cho tôi biết, tôi sẵn sàng đón nhận.
Nhưng cô ta chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt rất buồn, chậm rãi nói:
— Không có gì đâu chị Phượng ạ! Giữa tôi và anh Bích thật ra, chỉ là
một tình yêu đơn phương. Trong lòng tôi đã thầm yêu anh ấy nhưng tôi lại
chưa bao giờ dám tỏ tình cùng anh ấy và ngược lại, anh Bích đối lại với tôi
cũng rất mực thước đàng hoàng. Tôi cảm thấy có điều mất mát và buồn
phiền khi nghe tin anh ấy sẽ lập gia đình cùng cô nên tôi có đôi lần chuyện
trò than vãn tâm sự của mình với một vài người bạn thân thiết mà thôi! Cô
đừng giận tôi làm gì. Thật ra, lỗi lầm này là do tôi tự tạo ra để rồi tự mình
buồn khổ. Cô với anh Bích chẳng có lỗi gì đâu. Nhưng, tôi phải thú nhận với
cô một điều là, có lẽ suốt cuộc đời, tôi không thể nào quên được hình ảnh
anh Bích. Nhưng tôi hứa với cô sẽ hết sức tự chế và không để điều gì phiền
toái cho hai người đâu.