quên nói với Duyên:
— Chị cũng thừa biết, duyên tình vốn là số mệnh. Ðừng muộn phiền và
nhớ đến góp vui với vợ chồng chúng tôi trong ngày cưới.
Duyên cúi xuống nhè nhẹ gật đầu. Dường như nàng cố tình không để cho
tôi nhìn thấy hai dòng lệ nóng vừa từ từ lăn trên đôi má, mắt đượm buồn da
diết.
Ðám cưới của chúng tôi được diễn ra náo nhiệt và bình thường như trăm
ngàn cuộc hôn lễ khác. Trong ngày cưới, cả tôi và anh Bích chồng tôi đều để
tâm tìm kiếm sự hiện diện của Duyên trong đám đông bạn bè thân thuộc.
Nhưng tuyệt nhiên, không một ai trông thấy bóng dáng của nàng. Vậy là
Duyên đã không đến góp vui với chúng tôi.