phố Ðà Lạt để hưởng tuần trăng mật như đã định trước.
Một buổi chiều, sau một ngày tôi với Bích đưa nhau đi ngoạn cảnh núi
đồi hùng vĩ khắp chốn khắp nơi, lên chơi cả trò rượt bắt trên đồi Cù rồi trở
về nhà dì Oanh đúng vào giờ cơm tối. Tự nhiên, tôi cảm thấy trong lòng như
có điều gì đó bất an nên không tham dự với cả nhà trong bữa ăn tối, nên xin
phép lên lầu nằm nghỉ sớm. Một lát sau thì chồng của tôi cũng lững thững
lên theo. Chúng tôi cùng nằm ngay ngắn đắp tấm chăn mỏng trong căn
phòng vắng lặng nhìn ngó bâng quơ khung cảnh mờ sương ẩn hiện qua
khung cửa sổ bên ngoài, thì bỗng nhiên, cả hai chúng tôi đều nghe như có
một luồng gió lạnh thổi vào căn phòng. Sợ tôi cả trọn một ngày đã thấm mệt
có thể bị nhiễm cảm nên chồng tôi vội đứng dậy kiểm soát lại cánh cửa sổ.