có làn ánh sáng mát dịu từ đó tỏa ra y như màn ảnh của một chiếc máy TV
đang hoạt động, chỉ khác là phần màu sắc rất là sống động và đậm nét. Cả tôi
lẫn Bích đều nhận thức được rõ ràng là chúng tôi không thể nằm mơ. Chúng
tôi đều nhớ rất rõ ràng tại chỗ đó trên vách tường đã không có treo bất cứ vật
gì cả một tuần lễ nay và ngay cả trước ngày chúng tôi xin phép dì Oanh để
lên đây tá túc trong tuần trăng mật. Sự kiện bất thường này khiến cho hai vợ
chồng chúng tôi kinh ngạc tột độ, riêng tôi cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Ngay
khi nhìn thấy hình ảnh của Duyên, tôi vừa bàng hoàng tưởng như mình đang
lạc vào giấc chiêm bao, vừa bối rối khiếp sợ. Tôi choàng tay ôm cứng lấy
người chồng mà mắt không rời khung hình vẫn còn hiện hữu. Khuôn mặt của
Duyên trong khung hình rất hiền lành và không biểu lộ ý gì như muốn làm
hại chúng tôi. Cho dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi đến nỗi không thể dằn
được kêu lên. Tôi hét to lên để dì tôi có thể nghe thấy. Nhưng tuyệt nhiên,
trong nhà từ trên lầu xuống dưới vẫn hoàn toàn im vắng. Từ dưới lầu không
có ai chạy lên chỗ phòng của chúng tôi. Bích thấy tôi sợ hãi quá, chàng quơ
tay kéo kín mép chăn phủ kín qua đầu cho tôi, đồng thời chàng ôm chặt lấy
tôi cho tôi bớt sợ hãi.