tôi đến nhà chơi. Mẹ tôi có tâm tính vốn rất tươi vui và dễ tính, cụ nhận lời
ngay:
— Phải đó con! Chúng ta cũng nên thỉnh thoảng ghé đến thăm để bà cụ
được vui. Ðời sống của bà cụ xem ra, kể từ ngày đột nhiên mất đi đứa con
gái yêu quý vì cô ta tự vận bởi thất tình, bà cụ trở nên trầm mặc, cảnh nhà tẻ
lạnh quá...
Tôi ở nán lại với mẹ tôi trò chuyện với bà cụ mẹ của người đã khuất
trong căn nhà giờ đây rất hoang tàn lạnh lẽo. Chúng tôi cảm thấy rờn rợn
ngay giữa ban ngày, nhưng không biết đích xác là tại sao cả hai mẹ con lại
cùng mang chung một cảm giác. Chúng tôi muốn sặc lên khi tấm thảm lau
chân đã củ kỹ để trước ngưỡng cửa ra vào bỗng nhiên tung lên y như có một
bàn tay nào đó tự cầm lên giũ giũ thật mạnh khiến bụi đất bám đầy ở đó tung
bay lên khắp cả nhà, bụi bậm bay ngang cả nơi chúng tôi đang ngồi. Bà cụ
thì dường như đã quá quen thuộc với những hiện tượng lạ lùng như thế này.
Bà bình tĩnh nói: