không?
Nghĩ xong là làm, chúng tôi đến thăm mẹ Duyên, nói với cụ rằng chính
thân mẫu của tôi, cũng cần có người bầu bạn chuyện vãn cho vui nhà. Nhưng
bà mẹ của Duyên đã mấy lần từ chối, viện cớ cụ đã già và sức khỏe không
cho phép bà di chuyển đó đây nhiều. Sau cùng vì tôi năn nỉ mãi, bà cụ nhận
lời để cho chúng tôi gọi một chiếc xe taxi chở cụ xuống nhà để chuyện vãn
với mẹ tôi.
Có một điều khác lạ là nhà tôi có nuôi một con chó mực vạm vỡ nhưng
nó lại rất hiền lành dễ thương. Không hiểu vì sao vừa thấy chiếc taxi chở mẹ
của Duyên ngừng lại trước cửa nhà, con mực đã cụp đuôi lủi mất cho đến xế
chiều, khi bà mẹ của Duyên đã ra về, con mực mới xuất hiện trở lại, nó rên
lên ư ử và cứ chúi mũi mò mẫm đánh hơi khắp nhà.