Chúng tôi vội vàng từ giã dì Oanh với ý định trở về Sài Gòn cho kịp ngày
chôn táng của Duyên. Nhưng khi về đến nơi thì mọi chuyện chôn cất ma
chay cho Duyên cũng đã xong xuôi cả rồi. Vợ chồng chúng tôi chỉ còn có thể
đưa nhau tới nấm mộ còn xanh cỏ của Duyên để thắp cho nàng một nén
hương tưởng niệm rồi sau đó, chúng tôi lại bị cuốn hút vào những công việc
bận rộn hằng ngày...
Một thời gian sau đó, thỉnh thoảng vợ chồng tôi vẫn giữ mối dây liên lạc
với gia đình của Duyên bằng cách lâu lâu hai chúng tôi cùng đưa nhau đến
thăm viếng bà mẹ già của Duyên nơi căn nhà cũ tọa lạc ở khu ngoại ô Gò
Vấp, gần tổng y viện Cộng Hòa. Căn nhà giờ đây nhuốm vẻ tiêu điều hơn cả
lúc Duyên còn sống. Cảnh nhà đơn chiếc với thân mẫu và cậu em trai
khoảng mười mấy tuổi của nàng. Ðời sống thường nhật của bà cụ vốn đã thu
gọn lại, khép kín từ lúc chồng bà qua đời, giờ đây lại càng khép kín hơn nữa.
Nhìn bà cụ với cảnh nhà đơn chiếc, lòng tôi càng thêm thấy áy náy và chợt
nảy ra ý định mời bà cụ đến nhà của tôi để cho hai bà cụ gì có cơ hội thay
đổi không khí sinh hoạt, gặp nhau chuyện vãn cho vui. Tôi đem chuyện này
ra nói với Bích, anh tán đồng ngay. Anh Bích nói: