ngột của Duyên đã khiến dì Oanh thật sự xúc động bàng hoàng. Chồng tôi,
ngay phút đó cũng đã về tới, chàng thong thả bước vào nhà, và tỏ ra hơi ngạc
nhiên khi nhìn thấy thần sắc của dì Oanh có hơi khác lạ, trong khi trên tay
của tôi còn đang cầm tờ điện tín. Tôi trao ngay tờ giấy điện tín cho Bích.
Chàng đọc xong, bất giác buông tiếng thở dài:
— Cô ta chết rồi Phượng ạ! Nhưng chết trong hoàn cảnh nào thì tờ điện
tín này không thấy nói.
Chúng tôi hốt hoảng cùng nhớ lại hình ảnh của Duyên chiều tối hôm qua
trong căn phòng ngủ ở trên lầu. Không hiểu Duyên bị chết bởi nguyên do
nào, vào lúc nào mà vong linh của nàng hiển linh như vậy. Duyên còn cẩn
thận hiện về báo riêng cho tôi biết trong giấc ngủ chập chờn, sẽ có người gởi
bức điện tín lên thông báo cho cả hai vợ chồng chúng tôi được biết để mà
đón nhận.