của cháu bây giờ vốn là cháu trai của chú Phúc, tên người chồng của dì đã
khuất núi. Ngày trước, cách đây ít lâu, Bích cũng lên đây thăm dì và tình cờ
gặp Duyên trong một buổi tiệc tất niên. Hai người họ có quen biết nhau,
nhưng Bích không có chút tình ý gì với Duyên cả. Trái lại, dì nhận thấy
Duyên đã có cảm tình sâu đậm với Bích. Dì biết Bích ra vẻ dửng dưng...
Nói chuyện đến đây, đúng vào lúc đó có người đưa thư ngừng xe lại
trước sân nhà. Ông ta trao cho dì Oanh một xấp thư mới gởi tới. Dì Oanh
đứng dậy đón lấy mớ thư. Dì vừa đi vừa lật lật từng lá thư xem của những ai
đã gởi. Bỗng dì bặm lấy môi, nhìn tôi trợn tròn đôi mắt:
— Duyên nó đã qua đời thật rồi Phượng ạ! Ðây là điện tín từ Sài Gòn
vừa mới gởi lên. Cháu xem này.