lúc trời ngoài kia còn dầy đặc sương mù. Tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh
và tỉnh táo lạ thường bên tách cà phê đậm đà do chính dì Oanh đã pha sẵn
còn đang nghi ngút khói. Bích, chồng của tôi với khuôn mặt rạng rỡ vui tươi
đang hân hoan thả những hơi thuốc lá của buổi đầu ngày.
Ðến xế trưa, thừa lúc cả nhà đi vắng, kể cả anh Bích, chồng của tôi, cũng
có chút việc phải đi ra ngoài thị xã mua sắm ít đồ dùng, tôi đem chuyện thấy
khung hình hiện ra đêm qua ra kể với dì Oanh. Nghe chuyện xong, dì như có
điều gì khác lạ, dì bảo tôi đợi một chút, rồi quày quả đi vào phòng riêng, dì
trở ra với một tấm ảnh nhỏ trên tay. Tấm hình đó đúng là tấm ảnh của
Duyên, đúng là khuôn mặt buồn vời vợi mà Duyên đã hiện ra trên tường
nhìn hai vợ chồng tôi bằng tia mắt hiền lành với nụ cười buồn da diết. Dì
Oanh nói nhỏ vào tai tôi: