mặt. Bất chợt, Duyên thản nhiên bước qua người tôi. Nàng cầm một vật gì
đó ở trên tay giống như một cái bì thư và tiến ra phía bên ngoài cửa ra vào
như cố ý bỏ lá thư ở ngoài đó để đợi người lấy thư đến lấy đi. Tôi nghe thấy
tiếng nói của Duyên văng vẳng thoảng trong không khí:
— Không khéo anh ấy lại trách cứ là mình không chịu báo hung tin...
Tôi chẳng hiểu Duyên đang nói điều đó với ai, trong khi tôi ú ớ muốn bắt
chuyện với nàng để bày tỏ tình thân thiện hay ít ra cũng cố hỏi Duyên xem
tôi đang ở nơi nào hoặc có vài lời thăm hỏi. Nhưng tôi không thể nào nói lên
được thành lời. Chắc hẳn, sự kiện này chỉ là một giấc mộng mà thôi.