người đánh xe đạp thật nhanh đến sở làm của chồng để báo tin cho anh ấy.
Nghe tôi hớt hải kể ra tự sự, Bích không nói không rằng, bảo tôi chờ anh ở
đó để anh vội vàng xuống chỗ đậu xe, lái đưa tôi về nhà. Lúc vợ chồng tôi về
đến nhà, các hiện tượng lạ lùng đã ngưng, nhưng những dấu tích rơi vãi, đổ
vỡ thì vẫn còn sờ sờ. Có lẽ, lúc đầu khi nghe tôi nói, chồng tôi chỉ cho rằng
tôi bị ám ảnh hoặc nói vậy để đùa nghịch, nhưng khi chính mắt anh chứng
kiến những cảnh tượng như căn phòng đã bị phá thì Bích không còn có gì để
nghĩ rằng tôi nghịch ngợm một cách kỳ quái như vậy nữa. Bích có vẻ mất
bình tĩnh và chàng đổ lỗi ngay cho bà mẹ Duyên. Bích nói bằng giọng hằn
học: nor-latin;ón nhận.