quan niệm đánh thép của tôi xưa nay đối với những chuyện hoang đường
đang bị giao động ghê gớm. Tôi cảm thấy sợ sệt vô cùng vì chợt nhận ra cảm
giác như lúc nào cũng có tia nhìn của một người nào đó đang bám sát vào
từng hành động đi đứng của tôi. Ðôi mắt đó cứ nhìn tôi chằm chặp chẳng rời,
nó theo dõi tôi sát nút cả ngày cũng như đêm.
Một hôm, ngay giữa ban ngày lúc tôi đang đứng lom khom, trên tay có
cầm một cây kéo nhỏ để cắt tỉa một vài nhánh cây bonsai mọc ra dư thừa,
thình lình tai tôi nghe một luồng gió khá lạnh thổi tạt qua sau gáy. Tôi chưa
kịp định thần, đã nghe một tiếng đổ vỡ từ trong phòng khách vọng tới. Theo
phản ứng tự nhiên tôi quay đầu nhìn vào thì rõ ràng, tấm màn ren đang treo
trên khung cửa sổ đã bị tháo bung ra và rơi ngay xuống đất cùng một lúc với
cái độc bình sành đặt trên kệ sách cũng bị rơi và bị vỡ toang trên nền gạch
bông. Mẹ tôi lúc đó lại không có mặt ở nhà, càng khiến cho nỗi sợ hãi của tôi
dâng lên cao độ.