chồng tôi đã chẳng từng mong ước có một đứa con cho mình và cho mẹ tôi
bồng ẵm là gì. Tôi bỗng nhớ đến những hiển hiện vô hình đã xảy ra liên tục
ở thời gian gần đây làm cho chúng tôi rất đỗi bực mình và sợ hãi. Tôi liên
tưởng đến vong linh của người con gái tên Duyên. Tôi muốn được nhân cơ
hội chạm mặt với người đàn ông to lớn mà tôi cho rằng ông ta có thể hiểu
biết thấu đáo mọi điều huyền nhiệm này xin cho ông ta ban cho tôi một cơ
hội để tìm hiểu rõ ràng mọi nguồn cơn đưa đến những hiện tượng đó.
Thoáng chốc, người đàn ông hiểu ngay tôi đang muốn gì. Ông ta mỉm
cười vẫy nhẹ tay áo, Duyên đã đứng trước mặt của tôi từ lúc nào. Khuôn mặt
của Duyên vẫn không có gì thay đổi. Duy chỉ có đôi mắt của nàng là mang
mang một nỗi buồn xa vắng. Duyên đứng đó bình lặng nhìn tôi, tôi nói với
nàng: