bây giờ, theo nghiệp lực đó, tôi bị cầm giữ ở một nơi chốn riêng biệt, đợi cho
đến đúng ngày tháng như đã định trước thuộc về số mệnh của tôi ở dương
trần, lúc bấy giờ tôi mới được đem ra tái xét để cho đi đầu thai vào cảnh giới
nào thì thật tình tôi cũng không thể biết trước được.
Tôi chuyển ý lực như muốn gạn hỏi cô ta về những hiện tượng vô hình
xảy ra trong sinh hoạt gia đình của chúng tôi. Cô ta giải thích như sau:
— Ðó cũng là những việc do chính tôi tạo ra, mục đích chỉ để lưu ý mọi
người đừng sớm quên lãng tôi đi mà thôi. Tôi vẫn còn thương yêu anh Bích -
chồng của chị - rất nhiều. Khi tôi còn sống, tôi cứ tưởng điều gì mình muốn
là phải thực hiện cho bằng được. Tôi không hiểu chút gì về định luật nhân
duyên. Cho đến hôm nay thì chị cũng đã biết được điều đó rồi. Tôi với anh
Bích quen nhau trước khi anh ấy gặp và quen chị. Tôi thì yêu thương anh ấy
vô cùng. Nhưng nhân duyên của chúng tôi không hề sắp đặt để cho tôi với
anh ấy nên bề gia thất, thành vợ thành chồng. Cho nên, cho dù lòng tôi có
tha thiết ước ao như vậy, có tìm đủ mọi cách để thực hiện ước muốn của
mình thì vì không có với nhau duyên nợ xe kết từ bao nhiêu tiền kiếp nợ nần,
tất cả những mưu định của tôi đều chỉ dẫn đến con số không, đều chỉ có một
mình tôi cảm động và yêu thương anh ấy. Ðối lại tình cảm của tôi, anh ấy
vẫn vô tình, vẫn không chút động tâm nào để nghĩ rằng anh ấy có thể đáp lại
tình tôi. Cho đến khi tôi tự ý kết liễu đời mình, trở về với cõi âm sâu lắng, tôi
mới hiểu ra thì mọi sự đã rồi. Và mọi sự đã rồi, đã được an bài và diễn ra
đúng như những quy định của căn phần duyên số chị phải là vợ của anh ấy
và anh ấy phải là chồng của chị, rồi đến đứa con trong bụng mà chị sắp sửa
sanh ra cũng bị chi phối chung trong một định luật. Số phần của cháu bé phải
có mẹ có cha, chị còn phải trở về để thi hành cho xong vai trò nhiệm vụ của
một người vợ, một người mẹ nuôi nấng dạy dỗ cho con.