hiện về để cho chúng tôi phải bao phen khiếp sợ? Cô ta cho biết như sau:
— Những lúc tôi không kềm hãm được bản ngã của mình rồi hiện về bày
tỏ lòng giận hờn ghen tức, tôi không có làm cho ai khiếp sợ. Sự khiếp sợ là
của người chứng kiến. Tôi làm ra sự khiếp sợ đó để làm gì trong khi tôi vẫn
còn yêu thương anh Bích và chỉ muốn anh ấy nghĩ đến tôi.
Tôi yêu cầu Duyên cũng như tôi, từ nay đã hiểu rõ tường tận được định
luật nhân duyên, mỗi người có muốn hay không cũng điều phải chấp hành
căn mệnh thì đừng có hiện về quấy phá nữa để cho tôi được yên lòng lo lắng
cho đứa bé sắp sửa chào đời. Duyên gật đầu, vẻ cam tâm chịu đựng. Tôi thật
lòng cảm động trước thái độ nhẫn nhịn của cô ta, tôi nói bằng tất cả sự chân
thành: