dương cách biệt, tôi có thể làm được điều gì tốt đẹp cho chị thì xin chị cứ nói
đi, tôi xin hứa sẽ làm với tất cả sức mình. Duyên nhìn tôi ra chiều cảm kích:
— Cám ơn chị đã nghĩ đến những điều tốt đẹp cho tôi. Thật ra vong linh
tôi cũng chẳng cần thiết bất cứ điều gì ngoài sự cầu nguyện cùng những lời
kinh sớm đem lại việc hóa giải tình oan nghiệp chướng. Chị và những người
còn nghĩ đến tôi hãy cho tôi những lời cầu nguyện là đủ rồi. Từ nay, tôi sẽ tự
hãm mình, sẽ không hiện về để cho chị phải sợ sệt nữa.
Nói rồi, hồn phách của Duyên từ từ tan biến mất. Tôi không thể nào quên
được ánh mắt u buồn vời vợi thật đáng tội nghiệp của cô ta.
Người đàn ông to lớn dềng dàng lại hiện ra trước mặt tôi từ lúc nào tôi
cũng không biết. Ông ta bảo tôi: