đứa con gái khuôn mặt còn đỏ hỏn được cuốn gọn gàng trong một tấm khăn
trinh trắng, bà ta nói bằng một giọng nói thật thân thương:
— Nào! Mẹ cho bé nằm cạnh với nào. Bé đang cần hơi mẹ đó...
Nói xong bà mỉm cười nhân hậu, chúc tôi vài câu khỏe mạnh rồi bà ta
bước ra khỏi phòng sanh để trở lại với các sản phụ khác đang chờ.
Vợ chồng chúng tôi nhìn nhau trong tia mắt tràn trề an lạc, chàng nói:
— Em làm cho anh và các bác sĩ ở đây hết cả hồn vía. Tim em đã ngưng
đập khá lâu, tưởng anh đã thật sự mất em rồi.
Tôi nheo mắt nhìn chồng đầy thương yêu trong khi thân thể còn mệt mỏi
đến rã rời, tôi nói: