dấu của tôi để nói với nàng rằng tôi không có sao cả, tôi lúc nào cũng ở cạnh
họ và có lẽ chỉ ít hôm nữa là tôi có thể trở về, nhưng thật là oái oăm, họ
không hề nghe được những gì tôi đã nói, cảm được những gì tôi đã làm như
là tôi đã ôm từng đứa con, xoa đầu, nắm tay và hôn chúng, giúp cho vợ tôi
tránh suýt đi đụng phải một cái cột đèn trong khu parking lot của bệnh viện
và giúp mở khóa phòng ngủ cho họ lúc trở về đến nhà. Có lẽ vì quá xúc động
và còn đang bị ám ảnh về tai nạn chết chóc của tôi nên họ không hề để ý.
Thậm chí, hai đứa nhỏ nhà tôi, khi vắng tôi trong những đêm đi ngủ, chúng
cứ trằn trọc lăn qua xoay lại trên giường và không ngủ được, tôi đã ôm lấy
chúng thì thầm với chúng bên tai như thường lệ thì dường như chúng chỉ
cảm được ở trong lòng mà không hề biết tại sao mình đang được an ủi vỗ về,
chừng đó mới chịu nằm im rồi chìm dần vào giấc ngủ cho đến sáng hôm sau,
nhỏm dậy ngó quanh quất trong phòng, câu đầu tiên chúng hỏi mẹ là: