Mẹ nó, lệ ướt lưng tròng trên đôi mắt mất ngủ, sưng vù và đỏ hoe vì
thầm khóc đã mấy đêm, chỉ nhỏ nhẹ nói:
— Các con dậy sửa soạn tắm rửa ăn uống rồi vào với bố ở nhà thương,
nhanh lên, mẹ đã hẹn với bác sĩ ở đó rồi!
Hai đứa con tôi lầm lũi rủ nhau đi vào phòng tắm. Thằng út còn bé,
không thể với tay lấy được cái bàn chải đánh răng riêng biệt mẹ nó để ở trên
cao nên đang cố gắng nhón gót lên lấy, nhưng bàn tay bé nhỏ của nó vẫn
không thể nào với tới được. Cố nhưng lấy không được, cu cậu tức quá cằn
nhằn. Tôi đứng nhìn nó mà phát phì cười, vội lấy cái bàn chải đưa dùm cho
nó, nhưng hỡi ôi! Bàn tay tôi chỉ đặt vào không mà thôi, chiếc bàn chải bé
nhỏ lọt qua bàn tay tôi như lọt vào khoảng không vô ảnh, tôi cũng chẳng
giúp gì được cho con trai tôi dù chỉ là một việc hết sức bình thường như vậy.
Tuy thật gần gũi vợ con cùng tất cả mọi người thân thiết, chia xẻ với họ
tất cả mọi điều, nhưng tôi không có cách nào tham dự và làm cho họ nghe,
họ thấy được ý mình muốn gì. Tôi nản chí rời khỏi họ và bắt đầu một mình
đi phiêu bạt khắp nơi với ý nghĩ tại sao hồn tôi không lợi dụng hoàn cảnh
này để chu du mọi nơi, mọi chốn mà lúc sinh thời, mình từng mong ước
được đặt chân đến hoặc trở lại những vùng đất cố hương mà đã gần 20 năm
qua, vì lưu lạc và sinh kế, tôi đã chưa thể trở về thăm viếng lại. Nhất là cái
làng Cồn Tròn hiền hòa bé nhỏ nằm cạnh ven biển thuộc Tỉnh Nam Định
miền Bắc nước Việt Nam, nơi mà cho đến bây giờ bao nhiêu hình ảnh cùng
kỷ niệm thời thơ ấu thần tiên vẫn còn in dấu trong tâm khảm của tôi.