chúng tôi suốt thời kỳ thơ ấu với những giấc ngủ trưa hè êm đềm thơ mộng
hoặc là chỗ trốn bắt chơi đùa, nghịch ngợm. Cũng là lối đi riêng biệt kín đáo
để chốn tránh cha mẹ, do anh chị em chúng tôi tự làm lấy để có chỗ đi về
nhà mỗi khi phạm lỗi, chúng tôi bị la mắng, có khi ôn bài học hay cùng ăn và
ngủ chung nhau cũng chính ở nơi đây, dưới gốc cây sung thật sai trái năm
nào.
Phía sau nhà là cái ao mênh mông của cha tôi nuôi và dụ bắt cá vào ao
trong những mùa nước lũ hàng năm từ một cánh đồng ngay đó chảy vào.
Đến thời kỳ di cư vội vã, cha tôi đã thả xuống ao biết bao nhiêu lư đỉnh thau
đồng mâm bạc quí giá, là những tài sản mồ hôi nước mắt của gia đình và tài
kinh thương của ông thì nay cũng chẳng còn, giờ chỉ là bình địa với một nhà
máy chế tạo muối từ nguồn nước biển ở cạnh trong làng mọc lên.