trời, nơi anh em chúng tôi và lũ trẻ trong làng leo lên đó đánh đáo bắt chim,
nghe tiếng sáo diều, nay cũng đã thay đổi. Gác chuông đã bị sập từ năm nào
và giáo đường thì tiêu điều hoang phế. Dân trong làng, cố nhiên, tôi không
thể nào biết được một ai, thành ra xa lạ hết, chẳng bù với bốn chục năm xưa,
niềm thân ái với tất cả mọi người trong làng đã trở thành một sợi dây thân
tình gắn bó, không chuyện gì vui buồn sướng khổ xảy ra mà ở nhà này mà
nhà kia không biết, để chia xẻ, ủi an. Bờ biển năm xưa bằng phẳng với
những hàng thông chạy dài trên bãi cát trắng phau trải ngập lá thông khô sù
sì, giờ bỗng mọc lên những cây cầu tân lập chạy xa ra ngoài biển dùng để
tiếp nhận và chuyên chở hải sản...