— Sao lúc này em “dữ” quá, Hồng ơi!... Tôi sực tỉnh và ngỡ ngàng, chẳng biết phải giải thích ra sao, chỉ biết cúi mặt bực mình. Rõ ràng là tôi vô cùng tỉnh táo, vô cùng cảnh giác đề phòng. Nhưng sau cùng, tôi lại chính là người chủ động đến suồng sã trắng trợn, chỉ sau những cuộc mây mưa tôi mới nhận ra được rằng tôi không hề cố ý làm như thế, không hề cố ý dẫn dụ chồng... để yêu cuồng sống vội như hai kẻ mèo mả gà đồng. Tôi càng bực dọc nhiều hơn nữa khi chỉ cho chồng tôi xem những vết cào xướt ngang dọc ở trên người, Hùng chỉ nhìn tôi ân hận: — Anh xin lỗi đã gây ra những dấu vết khó coi này làm cho em xót xa đau đớn. Hùng thú thật: — Anh cũng không biết tại sao anh chẳng còn chút hồn phách gì mỗi tái diễn, anh cứ phải xoắn xuýt, cào cấu em để phải ra nông nỗi này. Chúng tôi nói với nhau cởi mở như vậy. Nhưng đó là những sự trao đổi chân thật vào những khi vợ chồng chúng tôi hoàn toàn tỉnh táo bước ra khỏi những mê hoặc hoang đường, tự nhận diện lại chính bản thân của mình và người mình yêu thương trân quý.