Thực sự tôi còn trẻ, chưa đầy ba mươi tám, chưa có dấu hiệu gì là đã đến tuổi hồi xuân để bỗng nhiên, tôi nổi chứng dâm đãng, vui thú chìm ngập miệt mài vào những cơn điên cuồng nhục dục vốn càng không phải là bản chất của tôi. Những khi trở lại trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, tôi chỉ biết rằng thân thể của tôi bải hoải rã rời và càng rã rời hơn vì những vết cào xướt của Hùng trong những lần thịnh nộ ái ân còn lưu lại trên khắp người. Tôi tự dặn lòng mình rằng tôi nhất định sẽ phải tự tiết độ và phải nhắc nhở, ngăn cản để cho Hùng cùng giữ gìn sự tiết độ giống như tôi. Nếu không, rồi mọi sự sẽ như thế nào? Chắc chắn, cả hai chúng tôi sẽ lại không còn đủ nghị lực và sức khỏe để trở dậy đi làm vào sáng hôm sau. Ðã mấy lần rồi, sau đêm ngập chìm vào những hoang loạn mê đắm, cả hai chúng tôi đều nhất tề bảo nhau gọi vào sở để lấy sickly (ngày nghỉ bệnh), nằm lại ở nhà để dưỡng sức. Tình trạng bê bối này chắc chắn không thể kéo dài được thêm nữa. Dự định thì như thế, nhưng thực tế thì lại xảy ra khác lạ hoàn toàn. Tôi không thể nào có có thể chẳng những không tự chủ mà còn lôi cuốn mê hoặc chồng tôi... đến nỗk chồng tôi còn phải lên tiếng gần như một lời thống trách: