Chỉ có riêng tôi là nhận biết ra điều khác thường này vào những lúc tôi một mình riêng tư tỉnh táo, tự kiểm điểm lại bản thân và nhận diện ra những dấu tích ái ân cuồng loạn còn sót đọng lại trên thân thể rã rời với những dấu tích bầm dập, dày vò... cực chẳng đã tôi phải nói ra, tôi thật ngượng ngùng đến tím lịm cả tâm hồn. Ðã bao lần tôi thẳng thắn quyết liệt đem sự thực quái đản này ra để cùng với Hùng tìm hiểu thì chàng lạnh lẽo nhìn tôi nhẹ cười: — Có gì mà em phải băn khoăn thắc mắc, vợ chồng thì ai cũng như vậy cả mà, đâu có tội lệ gì mà chúng mình phải kềm chế? Thấy em tỏ ra yêu đương say đắm, thì anh cũng đáp lại để cả hai chúng ta cùng được hạnh phúc mà thôi. Anh chỉ có điều hơi thắc mắc là vợ chồng mình lấy nhau, ăn ở với nhau qua nhiều năm tháng, sao bỗng nhiên em tỏ ra “hăng hái” khác thường, còn hơn trong những ngày trăng mật của chúng ta dạo trước. Nhưng suy đi nghĩ lại, anh nhớ rằng, có chúng ta đang bước vào ngưỡng cửa của thời kỳ hồi xuân...