— Có chuyện gì vậy hả em? Tại sao em lại bị ngã xuống như thế này? Tôi biết chồng đang vô cùng lo lắng nhưng vì quá sợ hãi, tôi cũng chẳng nói nên được lời nào, bèn chỉ tay ra phía bên ngoài cửa sổ để cho chàng ngoái đầu ra ngoài đó trong đêm đen để cho chàng cùng thấy hình ảnh người đàn bà lõa lồ vẫn còn đang ẩn hiện trong lùm cây lơ lửng. Hùng theo hướng tay tôi chỉ, nhìn ra, nhưng chàng vội vã lắc đầu: — Anh đâu có thấy gì ở ngoài kia đâu mà em sợ hãi quá vậy! Chắc lúc chúng ta ăn cơm chiều em đã uống hơi nhiều rượu khai vị nên mới bị chóng mặt và sanh ra ảo giác như vậy đó mà. Thôi, đừng sợ nữa. Hãy đi tắm cho tỉnh táo lại là xong. Tôi cảm thấy hơi có chút an tâm trước sự vỗ về âu yếm của chồng và ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm... Hùng nhanh nhẹn tiến đến bên khung cửa sổ, chàng với tay khép tấm màn dày phủ kín lấy khung cửa sổ như cốt ý để cho tôi được yên lòng.