Nó đích thị là giọt máu của tôi, của những lần Hùng với tôi yêu nhau say đắm và thân thể của tôi chỉ là một công cụ cho tôi vay mượn mà thôi. Tôi cảm thấy bần thần bối rối. Chẳng thể nhận định được thực hư trong lúc này. Vong hồn Thảo Chi nói không phải là không có lý. Tôi đã bao lần đi thử nghiệm với các bác sĩ chuyên mộn, đã được họ cho hay tôi không có chức năng làm mẹ cơ mà. Trước giờ tôi vẫn cho rằng chính nhờ vào lời cầu khẩn vô cùng tha thiết của hai vợ chồng, tôi mới được Phật Trời ban cho một đứa con cầu tự. Nay hồn Thảo Chi lại nói ra sự thật này làm sao tôi không bàng hoàng bối rối. Nhưng cho dù là vậy thì bổn phận của tôi, bổn phận của một người sắp được làm mẹ, tôi cũng cần phải nhắc nhở với hồn phách của Thảo Chi đôi điều cần thiết. Tôi nhỏ nhẹ nói với nàng: