Tôi cẩn thận nhét lại tờ giấy vào trong áo ngực, định tâm sẽ đến thăm vợ chồng của Bình để tìm hiểu thêm về người chị hiền lành phúc hậu. Tôi đoán ra được rồi! Chắc là trong khi tôi mệt quá, ngủ thiếp đi trong lúc hôn mê, ngủ say đến nỗi chị Hiền tưởng như người tôi sắp chết, chị Hiền hoảng sợ, đã gọi báo cho nhà thương để họ đến “bốc” tôi về đây điều trị cho đúng luật lệ bình thường. Tôi yên trí với cách suy luận của mình trong khi một người y tá lách nhẹ cánh cửa phòng tiến lại giường của tôi. Cô ta lên tiếng khi thấy tôi đang dõi mắt ra nhìn: — Ông mạnh giỏi? Mọi chuyện đã O.K, ông đã tỉnh lại rồi.