Tôi chưa kịp nói gì thì chị Hiền đã lên tiếng. Giọng nói của chị sao có một âm sắc đầm ấm thân tình, trong vắt như màu thủy tinh không gợn một tì vết, gọn và nhẹ nhưng vô cùng mạch lạc, chứa đựng đầy ắp những thân thương. Ðã nhiều lúc, nhớ lại giọng nói của chị Hiền, tôi nghĩ từ đáy lòng ao ước, nhủ thầm một mình, nếu tôi có một người chị có dung mạo và giọng nói chan hòa nhân ái như chị Hiền thì tôi thật là hạnh phúc vì có một người chị sang cả, nhân ái và bao dung: — Chú vẫn chưa bình phục hẳn đâu. Có lẽ những chấn động vẫn còn làm cho chú đôi lúc cảm thấy nhức đầu và ăn uống chư được ngon miệng như lúc thường. Hãy ráng tịnh dưỡng ít ngày cho tâm hồn và thể xác mau được hoàn toàn khỏe mạnh. Cảm động quá, tôi chẳng biết nói với chị lời gì, miệng tôi lắp bắp: — Em đã khỏe lại nhiều.