Nhưng sao chị hiểu rất rõ bịnh tình của em như vậy? Chẳng khác chị là bác sĩ đã theo dõi sát bịnh lý của em. Chị Hiền mỉm cười: — Chị đâu phải là bác sĩ. Chị chỉ đoán chừng vậy thôi, té ra lại trúng phóc. Chị phá ra cười hồn nhiên bằng những tiếng cười trong sáng. Tôi dợm đứng lên định bụng rót một ly nước mời chị cho đúng phép xã giao khi có khách viếng nhà. Chị Hiền chừng như đã đoán biết, chị ra dấu: — Ðừng khách sáo làm gì, chị không thấy khát nước. Chỉ ghé thăm chú chốc lát, rồi chị phải đi ngay. Tôi sực nhớ ra một điều quan trọng, bèn nói với chị Hiền ngay: — Chị quên không viết cho em địa chỉ của chị để thỉnh thoảng có dịp em sẽ đi thăm. Chị khoác tay: — Việc đó chẳng cần. Từ nơi này đến nhà chị, chú phải lái xe đến hơn một giờ cơ đấy. Cứ yên chí, chị cũng rất hay có việc đi xuống khu này. Lúc nào tiện, chị ghé thăm chú cũng được. Chú không cần đi lại xa xôi.