Nhưng tôi vẫn trả lời: — Không đến thăm chị thường thì em xin chị cho em số phone cũng được. Thỉnh thoảng chị em mình điện thoại cho nhau... Nói ra điều đó tôi rất chân thành và chị lại cũng không chiều tôi thêm một lần nữa: — Hôm ở trên nhà của chị, chú cũng đã biết rồi đó. Chị ở một mình, lại không có nhiều bạn bè quen biết, lại thường hay đi vắng nhà nên ít khi nào chị phải dùng tới điện thoại, chú có gọi chị cũng như không... Nghe chị nói đến đây thì tôi chợt nhận thấy ở nơi chị có những điều hơi khác thường. Ở xứ này, nhà nào mà không cần thiết phải có một cái điện thoại, kể cả các cụ già sống lui cui thui thủi một mình cũng rất cần phương tiện truyền tin này vào những khi cấp bách. Chị Hiền lại nói, cho thấy điều đó đối với chị dửng dưng như không. Lời chị nói dường như tiềm ẩn một sức mạnh, một quyền hạn vô hình khiến cho tôi không dám nói thêm điều gì để kỳ kèo hay xin xỏ.