Khi chị đặt bàn tay trên trán, em cảm thấy cơn đau nhứ như được giảm đi nhanh chóng lạ kỳ và có vẻ biến đi đâu mất tăm mất tích. Chị Hiền đùa: — Tại bàn tay của chị có thoa dầu nóng cho nên chú cảm thấy như vậy mà thôi. Nhưng chị cũng hy vọng bệnh nhức đầu của chú sẽ thuyên giảm sau lần này, tuy nhiên chú không được bỏ quên uống thêm thuốc. Chị chỉ khoe khoang chút đỉnh cho vui... Nói xong, chị Hiền đứng lên tạm biệt. Tôi tiễn chị đi mà trong lòng tự nhiên quyến luyến và quí mến chị vô cùng. Tôi cố dặn dò như một sự nhắc nhỏ khi tiễn chị ra phía ngoài khung cửa: — Thỉnh thoảng tiện đường, chị gắng ghé thăm em. Tôi nói dạn dĩ thật lòng: — Chẳng biết tại sao, em gặp được chị, em thấy vui và khỏe khoắng lạ thường. Tại sao tự nhiên chị thương mến em nhiều như vậy? — Tại vì em có phước nên chị mới đến thăm, cũng chị có một cậu em ruột bằng tuổi với em tên là Bình.