Chị có nói cho chú nghe về điều đó rồi. Bình hoặc là cũng cũng đều là em của chị. Chị co ‘thể giúp các em được việc gì là chị giúp ngay. Cơ duyên đã đưa chị em chúng ta gặp mặt. Trước lạ sau quen. Người Việt Nam với nhau cả mà, không thương mến người mình thì còng thương người nước nào mới phải, chú thắc mắc làm gì. Thôi chị đi, chào chú! Vừa nói, chị Hiền vừa vẫy vẫy bàn tay mềm mại lên chào, chị thoăn thoắt bước ra khỏi cửa. Tiễn chị đi rồi trong lòng tôi vẫn còn nghĩ ngợi vẫn vơ. Cảm giác lâng lâng, nửa vui vui, nửa như tiếc nuối một cái gì rất thân thương, bình an và gần gũi, nó hoàn toàn trong sáng thanh cao, tuyệt đối không ẩn chứa một tì vết đen tối nào và tôi những tưởng giữa tôi và chị Hiền dường như đã thân thiết nhau đã từ kiếp nào mà tôi không nhớ được.